Dầu dừa nguyên chất rẻ nhất Huế

Dầu dừa nguyên chất rẻ nhất Huế
Click để xem
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015
0 nhận xét

CĂN PHÒNG MA CÓ THẬT TẠI TRUNG TÂM QUÂN SỰ Ở HUẾ


  • Chuyện này được nhiều sinh viên đã trải qua thời gian học quân sự tại Huế, sự xác thật ngày càng tăng độ chính xác, câu chuyện này đang rất nóng trên mạng xã hội Facebook trong mấy ngày nay, tác giả vẫn đang tiếp tục kể nốt toàn bộ câu chuyện. 
  • Ngoài ra, đây cũng là 1 trong những câu chuyện mà AD đọc cảm thấy rùng rợn và lý thú nhất *có lẽ vì nó có thật 
PHẦN 1

Khi kể ra lại những chuyện này thì thực sự mình rất sợ, nên cứ hy vọng là mấy cái đó không online facebook được đi. Còn tin hay không là ở mấy bạn, mình chỉ kể những gì mình và bạn cùng phòng mình tận mắt chứng kiến, tận thân trải nghiệm. Khi kể thì mình giấu tên với cả hình thì làm nhòe mặt để không gây ảnh hưởng đến mấy bạn khác nhé!



Chuyện bắt đầu từ tuần học thứ 2 của kì học quân sự, khi bạn S tự nhiên bị ốm, sốt li bì cả buổi chiều. Tối hôm đó trời mưa gió, thấy sốt cao quá nên mới dìu nó qua phòng y tế, đi nửa đường thì nó xỉu, phải gọi thầy bế qua. Sáng hôm sau vì còn mệt nên nó nghỉ học nằm trong phòng. Vì nằm trong góc tầng trên, lại ở phòng một mình không có ai đỡ nên nó ôm đồ qua giường khác nằm. Đến trưa khi cả phòng đi học về, nó mới kể là nó đỡ nhiều rồi, nhưng mà cứ nhắm mắt lại là cứ nghe giọng ai đó nói chuyện, cười phía sau. Mà buổi sáng cả khu có mình nó nằm thì nghĩ chắc nó mệt nên bị ảo giác nên củng không để ý lắm. Đến chiều thì nó gần như khỏe hẳn, đi học lại bình thường. Nhưng tới tối, khi ngủ lại cái giường của nó thì sáng hôm sau sốt lại, phải điện ba ra chở về đi viện.


Chiều hôm đó, khi cả phòng tắm rửa sạch sẽ ngồi tập trung lại vừa ăn vừa tám. Vẫn ngồi nói chuyện cười bình thường thì bé Tr mới nói nửa thiệt nửa đùa là mấy bữa ni ngủ, nhắm mắt lại thì hay thấy trong phòng có cặp nam nữ đi đi lại lại trong phòng mình, lâu lâu hai đứa cười giỡn đồ, cái thằng nằm giường trên (giường của con S) hay cuối xuống giường dưới của con bé nói chuyện... Mới đầu nghe tưởng mô hắn nói giỡn, xong con Tr vừa nói xong thì con Th ngồi gần đó nói "Th cũng thấy thằng cao cao ốm ốm còn con bé lùn lùn nhỏ nhỏ..."; Như được gãi trúng chỗ ngứa, từng đứa từng đứa một kể ra từng chuyện mà hắn gặp trong phòng nhưng hồi đó giờ không dám nói ra.


Trở về tuần đầu tiên, hồi đó mới vô đc một hai ngày, con nhỏ tiểu đội trưởng không ngủ được, tối nào củng nghe tiếng bước chân đi quanh phòng. Kể ra thì không đứa nào tin, kêu chắc con ni không ngủ được rồi tự tạo cảm giác sợ. Còn về mình, hôm đó mới vô, nên chưa dọn dẹp vali, m có giặt bộ đồ mới mặc với hai đôi tất. Mình tánh kì là mỗi lần rút tất là lồng vô nhau ngay vì sợ lạc nên lồng xong mình bỏ thẳng vô ngăn nhỏ vali trước cho gọn, xong nhảy lên giường trên xếp quần áo mới rút lại bỏ vào hộc. 


Xếp quần áo xong quay qua mở hộc ra dẹp dẹp chổ để bỏ thêm đồ, quay lại vừa cầm cái áo lên thấy hai đôi mới nảy để trong ngăn nhỏ vali nằm chình ình ở ngoài. Bị sốc lần một rồi nhưng mà nghĩ thôi chắc hồi nảy gập đồ lôi lôi nên bị rớt ra. Xong quay qua cất đồ. Cất xong nhìn hộc đồ lộn xộn quá nên quyết định hất cái vali xuống đuôi giường, đem toàn bộ đồ trong hộc ra gấp xếp lại cho đẹp đẽ. Xếp cất đến cái gần cuối thì ba chấm, đôi tất hắn nằm ngoài một lần nữa, mà mỗi nơi một chiếc, không còn lồng vô nhau. Mặt mình cắt k ra một giọt máu, kiểu từ nhỏ giờ nghìn lần quên bỏ lộn xộn nhưng chưa bao giờ nhớ rõ ràng cất mà vẫn lòi ra như rứa. Lòi một lần còn ảo giác chớ tới lần hai lần ba thì ba chấm than rồi. Xảy ra chuyện ni xong thì mình cũng giấu không kể, phần vì không tin lắm, phần nghĩ kể chắc củng không đứa nào tin nên thôi.

Mình kể thêm, phòng mình 10 người, mỗi người một giường. Phòng có 5 cái giường đôi, 4 cái giường mới, 1 cái còn lại trong góc đó là cũ nhất, và cái cũ nhất đó là cái giường của hai đứa nam nữ đó, nam phía trên, nữ dưới. 


Phần khoanh đỏ: Phía trên là giường bạn nam và phía dưới là giường bạn nữ (hai bạn này tự tử trong phòng này)

Khi vào đầu nhận phòng, cái con tiểu đội trưởng nhận giường của bạn nữ đó, linh cảm không tốt nên bạn tiểu đội trưởng qua ngủ giường với bạn khác, không nằm cái giường đó nữa. Còn cái giường phía trên của anh nam đó thì có bạn S nằm. Nằm thì như mình kể phía trên, nằm thì bệnh, chuyển chỗ khác nằm thì hết bệnh đó.

Củng kể luôn là trong lần ngồi nói chuyện vui vui, có một con bên dãy nhà khác qua phòng chơi, hắn nói nói là bên thầy bên dãy đó kể là lâu lâu có thấy đôi nam nữ ngồi vắt trên mấy cành cây sau dãy nhà. Trùng y hệt với đôi nam nữ đang ở phòng mình. Nghe xong cả tiểu đội mình nhìn nhau đơ cảm xúc lun.


Cái đêm hôm S bị ốm. áo nâu trong góc.

Quay lại buổi chiều hôm ngồi nói chuyện đó, sau khi ngồi kể lại mấy chuyện từng đứa bị gặp, rồi hai đứa cùng thấy một nam một nữ, tả hình dáng y hệt nhau bắt đầu từ tối hôm đó mọi chuyện mới bắt đầu. Đầu tiên là cái điện thoại bạn mình để trên giường anh đó sạc, tự nhiên đúng 11h (vì học quân sự 9 rưỡi phải ngủ nên 11h là đã khuya lắm rồi) điện thoại phát ra tiếng nhạc rên rỉ. 


Nói là rên rỉ bởi tiếng nhạc đó không quá to, cũng không quá nhỏ, đủ để làm rùng mình trong cái giờ im ắng không một tiếng động như vậy. Tiếng nhạc cứ phát ra chậm rãi, chậm rãi, gây ám ảnh cực. 

Lúc đó trong phòng có hai đứa còn thức bởi bị ảnh hưởng của mấy chuyện hồi chiều nên không ngủ được. Còn con nhỏ có cái điện thoại thì nằm bên mình, lúc đó nó như bị ai đè trên ngực, dù con tiểu đội trưởng đập mạnh kêu dậy nhưng không thể dậy tắt điện thoại được, đến khi hắn ngồi dậy, chạy qua đụng vô cái điện thoại thì cái điện thoại tự tắt, không còn phát ra tiếng nhạc nữa.

Sáng hôm sau dậy mới dám mở điện thoại nó ra kiểm tra, không hề có báo thức giờ 11h đó, chỉ có đặt 5h 5h05 5h10. Cuộc gọi đồ các thứ đều không có, còn tiếng nhạc thì nó khẳng định đó là lần đầu tiên nghe nhạc đó. Cũng vào tối hôm đó, tiếng bước chân đi quanh phòng cứ vang lên liên tục, rồi tự nhiên nghe cái RẦM - tiếng vang của người nhảy từ trên giường trên xuống đất và đáp đất bằng một chân. Tiếng nhảy đó dội thẳng vô tai 3 đứa còn thức - to, rõ, mạnh đến mức chói tai. Nhưng khi mở mắt dậy nhìn thì dĩ nhiên là không có ai cả, làm ba đứa nó gần như thức trắng cả đêm, còn tiếng nhảy vẫn ám ảnh cho đến sau này. Và bắt đầu từ đêm đó từng sự việc theo cấp độ rợn dần bắt đầu nối tiếp diễn ra...


Tối hôm sau, vì nằm gần công tắc nên trước khi ngủ mình ngồi dậy tắt điện. Phòng có 3 bóng đèn nhưng bóng giữa mới bị cháy, với để tránh kiến ba khoang nên phòng chỉ bật một. Khi thò tay tắt điện, vì không nhìn mình đã bấm nhầm tắt thành bật nên chồm dậy đóng hẳn tất cả các đèn xuống để tắt. Thế nhưng đến nửa đêm, bóng đèn mà mọi khi cháy đột nhiên rè rè rồi chớp sáng hẳn lên trong khi không có ai dậy bật công tắc điện. Lúc đó thì cả phòng đã ngủ hết nhưng khi điện bất ngờ bật thì có 1 2 đứa giật mình dậy, nằm run lắm nhưng vẫn cố gắng dậy tắt điện. Tắt xong về nằm lại thì nghe tiếng bước chân đi quanh phòng.


Bên trong căn phòng 2 anh chị học quân sự trước tự tử

Sáng hôm sau, vì ngán món ăn sáng của trung tâm nên mình và một con nữa đi mua 2 tô bánh canh với 2 ly cafe về. Vì giường con nhỏ bên cạnh giường a đó nên nó bỏ ly cafe trên giường a kia rồi quay qua ăn bánh canh. Tự nhiên ly cafe đổ tràn lan trên giường a đó trong khi nó không hề động đến cũng như không ai đứng gần đó. Kiểu là hiểu ý nên nó quay qua nhìn mình trợn mắt đơ vài giây rồi im lặng lau chỗ đổ xong đem tô xuống dưới đất ngồi ăn, bọn mình củng không bàn luận gì thêm. Đến khi ra thao trường, con Tr nó mới nói là "nãy ta có nghe tiếng chép chép uống, tưởng con Th uống quay qua, mà ai ngờ đổ rồi"...


Kết thúc tuần thứ 2 trong nổi ám ảnh, bắt đầu phát hiện ra phòng không phải chỉ 10 người như những phòng khác mà số lượng còn nhiều hơn thực tế. Về trọ mà tinh thần cứ mệt mỏi khi nghĩ tới cảnh phải chuẩn bị lê thân vô lại cái phòng đó. 


Bắt đầu tuần thứ 3, mang tinh thần nữa quả tạ đến sớm hơn một tí để liên hoan trung đội. Vì lúc đó trời nóng, lại tối rồi nên mình thay quần dài đi đường ra để mặc cái quần lửng cho tiện xong cả tiểu đội khóa cửa đi ra. Rỏ ràng thay xong để ngay ngắn trên giường của mình nhưng khi liên hoan xong về, con Th mới la lên "đứa nào vứt quần lên giường này đây" (giường anh đó- LÀ GIƯỜNG ANH ĐÓ), mình quay lại, nhìn xong không đứng nổi nữa luôn. 


Chỉ kịp nói được "của tao, vứt xún đây cho tao" rồi chết đứng lun. Giả sử có quíu thay vứt bậy, nhưng mình cũng không thể nào mà đứng phía ngoài mà vứt vào tới trong đó đc. Thứ 2, có thể vứt bừa chỗ nào củng đc nhưng chỗ đó là tuyệt đối không, vì đến lại gần mình còn không dám chớ nói chi vứt lên đó. Cả tiểu đội nhìn nhau hiểu chuyện nên im lặng thay quân phục xuống điểm danh rồi xin thầy chuyển phòng, chứ không thể nào mà cứ sống trong cái cảnh suốt ngày lo sợ như này được.

Sau khi tâm tình hết với thầy thì thầy mới nói "Chắc mấy em tự sợ rồi tự tưởng tượng ra chớ không có chi đâu. Mà bao nhiêu người không thấy mấy em được thấy củng là điều may mắn đó chớ. Mấy em cứ bình thường đi, mình không làm chi họ, họ củng không làm chi mình đâu". Xong thầy lên phòng, tới trước cái giường đứng nói "Thôi để mấy đứa nhỏ hắn học, hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi hắn đi, đừng phá tội". Xong thầy sang phòng nam bên cạnh nhờ đổi phòng với phòng mình, vì dù dân nam cũng mạnh hơn nữ. Rồi quay qua cho phòng bọn mình để điện ngủ cho đỡ sợ. Vì cái dụ được để điện ngủ mà bị mấy phòng khác nói này nói nọ.

PHẦN 2

Bắt đầu từ hôm đó, bọn mình k dám ngủ mỗi đứa mỗi nơi nữa mà dồn hết lại nằm như phơi cá phơi mực từ ngoài cửa trở vào. Bỏ hoàn toàn 2 cái giường đôi phía trong với giường tầng trên phía ngoài.
Sau đó là liên tiếp những sự việc đồ bị xê chuyển lộn xộn, mất này mất kia, lạc đồ lạc đạc. Đồ bọn mình phơi phía sau, phơi trên cây hẳn hoi, trời thì không gió mà đồ thì từ tầng ba cứ bay miết xuống tầng một. Có cái áo bị bay ba bốn lần. Còn quần phơi móc là bị vứt hết - BỊ VỨT- 


Quay lại chuyện của S, sau khi hết bệnh về, bỏ cái giường đó, S lại vui chơi quẫy lại bình thường. Tự nhiên chiều hôm đó đi học về, S lầm lì ít nói hẳn. Ai hỏi ai nói chi củng không trả lời mà leo lên lại cái giường anh đó nằm đắp mền lại. Bọn mình hoảng, rủ xuống ăn bánh đồ nhất quyết không đi. Sau khi S đi ra khỏi nhà tắm, hai cái xô củng bị xếp lại một cách quái dị, nhìn vào không khỏi rợn người. Cả buổi tối hôm đó, mặc cho bọn mình nói chuyện, mặc cho bọn mình gọi xuống đừng nằm giường đó thì S vẫn không phản ứng. 


Bình thường khi đi xuống điểm danh, bọn mình hay đi chung, nhưng hôm đó sau khi thay đồ xong, S lẳng lặng bỏ đi xuống dưới đá cầu với nhóm người không hề quen biết. Khi bọn mình xuống, nó không hề biết mình phải đứng chỗ nào, bọn mình phải kéo nó lại đứng sau lưng. Ánh mắt nó lúc đó KHÔNG PHẢI S. Bình thường nó hay cười hay giỡn, nhưng hôm đó mắt nó sắc, hung lại còn lườm chứ không nhìn bình thường. Cái cách nó đi, cái cách nó vuốt tóc ủy mị không phải là của con S bình thường hay làm. Điểm danh xong lên, thay đồ ra nó nằm thẳng trên giường anh đó, nói thế nào củng không đi.


Dãy mình có 3 thầy, hai thầy chính và một thầy thực tập. Hai thầy chính ở nhiều năm rồi nên hiểu với cả thông cảm cho phòng mình bật đèn ngủ. Còn thầy thực tập mới vào nên không biết, tối hôm đó thầy đi trực nên bắt phòng mình phải tắt đèn ngủ. Tối hôm đó, S nằm giường anh đó, Th và Tr nằm bên cạnh giường S. Đêm, khi mọi người bắt đầu đi vào giấc ngủ, bỗng mình nghe có tiếng rên. Trong đầu thì đinh ninh là con S rên rồi nên đập con tiểu đội trưởng dậy, bật điện coi con S có bị sao không. Bật điện lên thì thấy con S nằm đó, đưa mắt lên nhìn không chớp mắt con Th. Quay qua Th, thấy toàn thân trắng bệt, mồ hôi chảy dài, người cứng đờ, vừa khóc vừa rên. Con Tiểu đội trưởng với con Tr ra sức đập nhưng không dậy. Hoảng hồn, con Tiểu đội trưởng mới nhảy từ trên giường cao xún chạy đi gọi thầy. Tiếng vang của cú nhảy làm con Th giật mình mở mắt dậy, vừa lúc đó thầy vừa lên, gọi con đội trưởng ra nói.


Thầy chạy lên theo linh cảm, lúc đó thầy còn chưa kịp mặc áo, đưa cho con Tiểu đội trưởng cái đèn pin của thầy rồi nói mấy em bật điện ngủ đi, có việc chi thì điện thoại thầy liền.


Bọn mình thì lo cho con Th, xúm lại bóp tay bóp chân cho nó. Còn miệng nó thì cứ nói "Th không sao, con S kìa, lôi nó xuống, thằng đó trách sao lên chỗ nó nằm kìa". (A đó nhìn con Th, nói là tại sao lên chỗ đó nằm, đừng nằm chỗ đó nữa, đừng có mà hành hồn tụi nó nữa). Nghe câu đó xong, vài đứa trong phòng òa lên khóc vì quá sợ. Không khí yên ắng, tĩnh lặng đến ngột thở. Còn quay qua S, nó vẫn nhìn mọi việc xảy ra mà không hề có bất cứ phản ứng gì. Đôi mắt sắc lẻm thì nhìn, tay thì liên tục bóc tỏi vứt xún đất. Thấy tình hình không ổn, con Tiểu đội trưởng trèo lên lôi con S xuống giường khác. Mắt con S vẫn không hề chớp. Đặt con S nằm xuống ngay ngắn, mọi việc tưởng như bình thường trở lại thì đột nhiên con Tiểu đội trưởng ré lên nhảy xún đất khóc nức nở, tay thì chỉ về phía con S. Nó ngồi dậy với cái dáng vẻ của nàng tiên cá (y hệt nàng tiên cá ngồi trên bãi đá đó)vuốt tóc, miệng cười nhết mếp. Quay lại thấy cảnh tượng đó lại thêm vài trẻ ré khóc nữa. Thật sự lúc đó con S rất đáng sợ, nó hoàn toàn k phải nó, người nó toát ra cái kiểu cách rất rợn người. 


Xong nó bước xuống, từ từ tiếng lại chỗ bọn mình. Khoảng không gian đó như bị trút hết ôxi, không thể thở nổi. Tay thì rót nước uống, tay thì vuốt tóc nói với giọng điệu nhẹ nhàng "ủa mấy bạn làm chi mà xúm lại đây vậy?". Là nó không hề biết chuyện chi xảy ra từ sớm tới giờ!!!. Hơn nữa phòng khóc nức nỡ. Con tiểu đội trưởng tay cầm đt thoại vừa run vừa điện thầy lên.


Thầy lên tới nơi, gọi con S ra, thầy hỏi đủ chuyện, tên gì, ở đâu,... đang nói bỗng tự nhiên nó ngã khụy xuống, tay chân cứng đờ, lạnh toát, móng tay tím tái, mắt nhắm, khóc nức nỡ. Thầy với con Tiểu đội trưởng đỡ nó vào giường, xoa tay bóp chân cho nó. Còn về phần nó, nó chỉ biết nhắm mắt gục và lắc, lưỡi cứng không nói nổi ra lời. Dĩ nhiên nó không hề nhớ bất kì sự việc gì diễn ra trước đó. 


Khi thấy đỡ rồi, thầy mới nói mấy đứa ngủ đi, thầy ngồi canh cho, mấy đứa ngủ rồi thầy xuống. Bọn m nghĩ củng tội thầy, thầy đang ốm, lại ho liên tục nên bọn m nói thầy xuống nghỉ. Trước khi đi, thầy lại lấy đèn pin bật sáng lên để chiếu thẳng vô đầu giường anh đó rồi nói để cho mấy đứa ngủ chớ tội. Xong thầy dặn mai nếu mệt quá thì không cần xuống tập thể dục đâu.

PHẦN 3
--tới đây thôi, nghỉ tí rồi chiều viết tối úp--- tuần 3 mới là đỉnh cao của sự sợ hãi mà---


Tác giả bài viết trả lời : https://www.facebook.com/thy.tieuthu

Mình sẽ giải đáp các thắc mắc của mọi người trong stt này.

Đầu tiên, tại sao biết phòng có cái đó và có thể đổi phòng mà không chịu đổi, ở trong phòng đó với mục đích gì?.

Đúng là thầy có cho bọn mình 3 sự lựa chọn; 1 là đổi phòng, 2 tối ôm đồ đi chổ khác ngủ, 3 bật điện ngủ.

Thứ nhất, dãy nhà có 4 tầng, nguyên tầng 4 trống không ai ở, bọn mình không thể nào mà một tiểu đội nữ là ôm lô hết cả tầng 4 được. Nếu ở tầng ba, có chuyện còn chạy xuống gọi thầy hoặc cậy phòng bên giúp đỡ, chứ lên tầng 4 thì xác định đi.

Tầng 3 thì dư 2 phòng. Phòng đầu tiên thì có một tiểu đội tới đó ở rồi nhưng k ở được nên mới chuyển đi, lý do vì sao không ở được thì mình k biết. Đến phòng thứ 2, bọn mình đã quét dọn sạch sẽ và củng đã xác định chuyển qua đồ rồi mới phát hiện ra phòng không có nước, không có ổ cắm điện, quạt 2 cái thì hư 1 cái. Nên đã dứt áo ra đi.

Còn dọn qua dãy khác thì điều đó là không thể bởi ngay từ đầu đã được cơ cấu vào đại đội này rồi.
Thứ 2, tại sao không ôm đồ qua phòng khác?

Phòng có 10 người, đâu phải ai củng có bạn quen ở cùng dãy. Mấy đứa không có chỗ ngủ, ở lại phòng thì biết phải làm sao? Xin chổ không quen thì phần sợ phiền người ta, phần vì sợ bị mấy đứa khác lợi dụng lúc bọn mình qua ngủ nhờ rồi đi ăn cắp, lấy trộm đồ trong phòng rồi đổ cho mấy mình thì biết phải làm sao?. So với một đứa quen biết với những đứa không quen biết thì thử hỏi nên tin đứa mô.

Vì vậy còn mỗi cái đó thôi, cái rán bật điện mà ngủ và mỗi khi màn đêm bắt đầu ập xuống thì tâm trạng lại dạt dào da diết thôi.

Thứ 2 La Mã, Mình bịa chuyện viết câu like, câu cái gì gì đó đó bla bla,...!

Đây là chuyện hoàn toàn có thật, CHUYỆN không phải truyện. Mình k câu cái quách chi hết tại lâu nay mình không còn hứng thú với facebook nữa. Với ba cái nhạy cảm liên quan tới đủ thứ thứ trên trần đời ni mình rất sợ, nếu muốn câu muốn kéo thì ngay cái lúc xảy ra chuyện m đã chụp hình từng khoẳng khắc một post lên cho nóng rồi.

Chỉ là tự nhiên hôm qua đi một mình từ Huế về, không có ai nói chuyện, trưa ngủ củng nhiều rồi nên ngồi nhìn mưa nhớ lại mấy chuyện đó rồi tự nhiên muốn viết ra thôi.

Với phòng mình 10 đứa, 10 đứa cùng chứng kiến, 10 đứa cùng sợ, cùng ôm nhau khóc, cùng gọi nhau dậy rồi tự an ủi nhau mỗi khi ngủ không được. Mấy bạn nam phòng bên củng từng chứng kiến một số chuyện bên phòng mình nên ít nhiều củng biết, củng hiểu, củng cho đi nhờ tờ oa lét mỗi khi cùng đừng tắc ngỏ.

Có thể các bạn không tin, hoặc cho đây là cái gì đó cảm thấy nhảm nhí thì củng không sao, vì ngay cả mình h ngồi nghĩ lại củng thấy hết sức vi diệu, không thể hình dung nổi mình có thể trải qua những chuyện tận mặt như vậy.

Còn thắc mắc gì nữa mình tloi lun.


Còn nữa, vì câu chuyện này, mình đã làm mất lòng những người bạn thân trong tiểu đội để đi làm hài lòng những người mình không hề quen biết. Và mình xin gửi lời xin lỗi tới các bạn trong tiểu đội khi đã tự ý đem chuyện phơi ra như thế này. Dù không nói ra nhưng mình biết mấy bạn cảm thấy rất khó chịu khi bị đem ra bàn tán.

Vì thế nên mình xin được phép không rep những inbox liên quan tới vấn đề trong này nhằm tránh gây ảnh hưởng tới các bạn của mình và các bạn sinh viên khác. Chuyện tâm linh có hay không, mình củng không chắc.

Có thật hay chỉ là những sự việc trùng hợp xảy ra cùng một lúc mình củng không giải thích được. Nhưng đây sẽ là một trải nghiệm thú vị trong quãng thời gian là sinh viên của mình. Vì mỗi người sống có một lần thôi, còn trẻ trải nghiệm cho hết để khi về già có cái để kể cho con cháu. Rằng ngày còn trẻ, ba - mẹ - ông - bà đã từng trải qua những chuyện đáng sợ như thế nào, và đã đối mặt với nỗi sợ hãi đó ra sao.... Tất cả mọi chuyện rồi củng qua, nên hãy coi đây như một trải nghiệm mới mà mình giúp các bạn cảm nhận được nó. Một lần nữa m xin cảm ơn các bạn đã quan tâm tới câu chuyện của bọn mình.

Mình dừng bút ở đây.

Tác giả bài viết : https://www.facebook.com/thy.tieuthu

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer
Top